Mọi người ai cũng là thầy ta, có thể hiểu thế nào?

Con đường tự nhận biết. Có thể mọi người sẽ gặp lời như thế này: “Già, trẻ, lớn, bé, kẻ ngu và kẻ khôn, ai mà ta từng gặp, đều là thầy ta?”

Quái lạ, đứa con nít nhỏ chưa biết gì, kẻ dại nói lời ngu, vậy mà cũng bảo là Thầy ta? Vậy thì mình có thể hiểu thế nào?

Nói kiểu thực tế ở “đời” nhất, là nhờ người khác, mình mới có được những bài học cần học. Còn dưới đây, mình xin được diễn giải ở một góc độ khác.

Phật Giáo có câu Tâm thường An Lạc, Bản chất vỗn là không có gì. Hoặc trong văn hóa Phương Tây khi đề cập đến Thượng Đế, đức Chúa Trời, họ cũng đề cập đến cái bản chất cao nhất của Vũ Trụ, là Quy Luật Tự Nhiên, là nguồn gốc của mọi Sự Sáng Tạo. Cái Nguồn Gốc, cái bản chất đó, vốn dĩ nó là “Trống Rỗng, Không Có gì”, Không có tốt, xấu, không có sinh, tử, không có đau khổ, vui buồn.

Bản chất thường hằng của mỗi người cũng là cái Tâm đó. Hay còn gọi là Phật Tính. Linh Hồn chỉ là phần “cá nhân hóa”, phần “trải nghiệm được lưu giữ qua các kiếp sống, đời đời kiếp kiếp”.

Vậy, nếu không có gì thì việc ta nhận biết mọi vật xung quanh là như thế nào?

Bởi không có gì, nên Ta mới nhận biết “Ta là ai” hoặc “Ta là” (rộng hơn Ta là ai, Ta là ai thì giới hạn ở thân thể này) thông qua tương tác với mọi người. Bất kỳ ai đó nói lời nào với Ta, hành động gì với Ta, quang cảnh gì đập vào mắt ta. Hay nói cách khác, bất kì điều gì đập vào 5 giác quan của Ta. Nó kích hoạt cái nhận thức về Ta. Và Ta nhận thức được “Ta là” thông qua phản ứng của người khác, của hoài cảnh, của giác quan.

Ví dụ như lúc nhỏ, ba mẹ bảo con phải ăn cơm thì ba mẹ mới vui. Không ăn thì ba mẹ buồn. Vì nó muốn ba mẹ vui, nên nó ăn. Lúc đó nó nhận biết được “à, tôi có thể làm ba mẹ vui bằng cách tôi ăn”. Tương tự như vậy mở rộng cho tất cả mọi thứ trên đời. Uống nước biết nóng, thì nhờ có tương tác nóng mà nhận được thức “à, Tôi có thể biết được nóng nếu uống nước nóng”, nếu không có xúc tác này thì không nhận biết được. Có ai đó chửi mình ngu, thì lúc đó tự nhiên có cảm giác bực tức nổi dậy, mình nhận thức được là “à, mình cảm thấy bị xúc phạm, bực tức”.

Điều này cũng ngụ một ý mà tất cả Tôn Giáo hoặc các phương pháp tu tập Tâm Linh đều đề cập, với những lời nói bóng gió như: Đời là một Giất Mơ, Tất cả chỉ là ảo ảnh, Mọi nhận thức đều từ bên trong mà ra.

Vì vậy, mà để hiểu được và đào sâu được phần sâu thẳng “Tôi là”, thì chúng ta phải đứng ở góc độ là “Người Quan Sát”, lúc đó ta sẽ cho phép mọi trải nghiệm, mọi hành động, mọi tương tác, mọi lời nói mà người khác nói và giao tiếp với Ta là cách giúp ta nhận thức cái chân lý “Tôi là”.

Mà “Tôi là” thì cũng sâu thẳm vô cùng, nó bao gồm mọi nhận thức tốt xấu, sinh, diệt, đau khổ, thiêng đàng, địa ngục, ngả quỷ, súc xanh. Bao gồm tất cả mọi cảm xúc từ xấu hổ, tủi thân, nhục nhã cho đến những cảm xúc thanh cao hơn như dũng cảnh, vui sướng, bình an, an lạc.

Như vậy, nếu không có tương tác thì sẽ không giúp ta nhận thức được “Tôi là”, cho nên có thể nói tất cả mọi người Đều là Thầy Ta, đó là vì nó giúp để mình nhận thức được mình là gì, mình là ai, mình là cái gì.

Bởi vậy, nên ta càng chấp nhận mọi thứ, bao dung cho cả tốt lẫn xấu. Yêu thương cho cả những cái ghê tởm, đáng sợ. Tha thứ cho những cảm xúc giận hờn, đau khổ. Bỏ qua mọi vui buồn, tổn thương. Chính là cách ta nâng Ý Thức và phần Nhận Thức của mình lên. Hay gần đây mọi người hay gọi, Nâng Cao Tần Số Rung Động. Để làm những điều này thì mình phải xuất phát và chuyển đổi rung động từ Trái Tim. Mà ở Trái Tim mỗi người thì ai ai cũng có một nguồn năng lượng lớn vô cùng.

Lắng nghe tiếng gọi của Tâm Hồn

Bạn cảm thấy rung động với những chia sẻ từ Heart Journey? Để lại email để nhận những chia sẻ cùng rung động trên hành trình Khám Phá Bản Thân của riêng bạn nhé!

Lắng nghe tiếng gọi của Tâm Hồn

Bạn cảm thấy rung động với những chia sẻ từ Heart Journey? Để lại email để nhận những chia sẻ trên hành trình Khám Phá Bản Thân nhé.